“Công tử, nếu người thiếu tiền thì cứ nói với bọn ta, mấy huynh đệ bọn ta góp lại cũng đủ tiền mua thức ăn cho một tháng. Quán ăn của chúng ta sắp khai trương, dùng thứ lòng lợn này để qua loa với thực khách e rằng không ổn. Mấy thứ này tuy rẻ nhưng dù xử lý kỹ đến đâu cũng có mùi tanh hôi, nấu ra khó mà nuốt trôi, nếu không ai ăn thì chúng ta cũng chẳng kiếm được tiền, phải không công tử?”
Lưu Đại Đao một tay xách một xâu lòng lợn, tay kia cầm một gói xương ống, vừa đi vừa ngập ngừng nói với Chu Bình An.
Đi trên đường, xâu lòng lợn hắn xách tỏa ra một thứ mùi khó chịu, tiết trời lại oi bức càng làm cho mùi thêm nồng nặc.
Dĩ nhiên, lòng lợn này còn tươi, không phải bị hỏng mà bốc mùi, mà là do bản thân loại nguyên liệu này vốn đã có mùi rất nặng. Suốt dọc đường, phàm là người đi qua không ai không bịt mũi, liếc nhìn rồi rảo bước đi nhanh. Ánh mắt ấy khiến Lưu Đại Đao cảm thấy mình như một kẻ nghèo đói không có cơm ăn, lại thèm thuồng đến mức phải đi nhặt lòng lợn về ăn cho đỡ thèm.